Heat
Author: agrajagthetesty@fanfiction.net
Translator: _Sora_
Category: Romance
Disclaimers: I don't own Death Note
Rated: T
Pairing: LxLight
Link: http://www.fanfiction.net/s/6099440/1/
Permission:
if you feel up to doing it I'd be happy for you to give it a go. I'd appreciate being given credit and a link, and I'd also like it if your translation included a link back to the original on this site.
----o0o----
Click to read more...
Có đôi lần tôi tự hỏi, liệu đây có phải là tình yêu tôi dành cho cậu không. Liệu có phải chính ái tình đã khiến tôi muốn giữ chặt lấy cậu, và lột phăng mọi thứ ra - quần áo, da thịt, lòng tự hào - xé nát chúng ra cho tới khi cậu hiện ra trước mắt tôi, trần trụi không chút che đậy? Liệu có phải là tình yêu đã tước mất của tôi cả những giấc ngủ hiếm hoi, ngồi lặng trong bóng tối, tự hỏi liệu những ảo mộng có phải luôn đi kèm với nỗi đau, quyền lực, tranh đấu và đổ máu? Liệu có phải là tình yêu đã khiến tôi không thể nhìn thẳng vào cậu, e sợ rằng sẽ giam cầm lại trong đôi mắt đầy cám dỗ kia.
Có lẽ không tự nhiên chút nào khi chỉ nghĩ về cậu cũng khiến tôi run người lên, trái tim bị kích động và lồng ngực nặng như chì; chỉ cần mường tượng ra gương mặt ấy thôi đã khiến lòng bàn tay tôi nhẫy mồ hôi và máu trong người như dâng trào lên với một thứ gì đó, như là sự giận dữ, hoặc sợ hãi.
Có lẽ không bình thường chút nào khi mỗi lần chạm vào cậu đều khiến đầu ngón tay tôi nhói buốt; ham muốn khám phá làn da căng tràn bên dưới, áp sát da trần để trêu ghẹo, dày vò.
Có lẽ không đúng đắn chút nào khi đôi môi cậu gợi cho tôi thứ cảm giác rằng không bao giờ tôi có thể để chúng yên; như thể đường cong ấy đang thúc giục mười đầu ngón tay tôi chạm tới, đang khao khát hương vị từ chính tôi.
Có lẽ tôi đã gần như sai khi gọi thứ cảm giác này là tình yêu. Không một ai, ít nhất là tôi, từng nghĩ rằng tôi có thể có những điều như thế. Nhưng, nếu tôi nhìn vào tình cảnh này bằng đôi mắt khách quan, kết luận đó không thể nào chối cãi được.
Tình yêu là bến bờ nương náu, là nơi con người phải lệ thuộc - và hẳn vậy, tôi không thể bỏ ra mười phút đồng hồ mà không nghĩ về cậu, về chuyện tôi muốn cậu nhiều thế nào và căm ghét cậu về chính điều đó ra sao.
Tình yêu có một mối liên kết và thấu hiểu - thực sự đã có những khoảnh khắc tôi có thể nghe được tiếng nói trong tâm hồn cậu, rõ ràng tựa như nó chính là của tôi, và tôi thấy chúng được viết trên gương mặt cậu rằng, ngược lại, cậu cũng có khả năng đó với tôi.
Tình yêu ẩn chứa những ràng buộc tình cảm sâu sắc - với tôi đây hoàn toàn là một khái niệm xa lạ - nhưng tôi chẳng thể tìm được lý do khác để giải thích cho phản ứng tự nhiên của mình trước sự xuất hiện của cậu.
Nếu tôi cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi, gỡ bỏ rào cản tạo nên bởi chính tôi, và từ tận đáy lòng, tôi hiểu rằng bất chấp tất cả những lý lẽ thông thường, tôi coi cậu ấy là của tôi. Chỉ có tôi mới có thể sánh đôi cùng cậu, chạm vào cậu, đánh đập cậu, phá hủy cậu. Bất chấp mọi nỗ lực tôi bỏ ra để kéo bản thân khỏi những ý nghĩ đó, trái tim tôi vẫn tin rằng cậu ta: lý tưởng của cậu ta, quyền năng của cậu ta, dục vọng của cậu ta - và, đúng vậy, thân thể của cậu ta - tất cả đều thuộc về tôi.
Thực tế mà nói, ngay cả tôi, với những chiến lược hiện tại cũng khó có thể giải quyết vụ việc này một cách hợp lý. Tôi đã tính toán đi tính toán lại rất nhiều khả năng, và mỗi lần như vậy, tôi lại chỉ có thể đi đến một kết luận, không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ cậu ta luôn ở bên tôi. Nhưng, lần đầu tiên, tôi cảm thấy thật khó khăn trong chính phán quyết của mình. Không ai có thể hiểu rõ hơn chính tôi rằng tôi hoàn toàn có thể bóp méo và thêu dệt sự thật sao cho phù hợp nhất với kết luận của mình.
Có thể nào tôi lại đang vô tình đi theo con đường đó: lừa dối chính bản thân mình, cứ như thể đó là sự thực? Có phải đó chính là phần phi logic duy nhất trong tôi, một cái tôi chưa được hé lộ, đang lừa dối và điều khiển toàn bộ con người tôi? Tôi không thể biết liệu có đúng như thế không, và trong hoàn cảnh này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ nguyên chính kiến của mình. Tôi không được phép mất cảnh giác. Tôi không được để lộ ra bất kì dấu hiệu do dự hay ngần ngại nào. Tôi không được phép để cậu ta biết sự xuất hiện của cậu ta tác động mạnh mẽ như thế nào tới tôi. Điều đó sẽ chẳng khác gì đưa vào tay cậu ta con dao chắc chắn sẽ cắt cổ tôi.
Và chưa hết, chỉ riêng ý nghĩ nhượng bộ cho những khao khát của bản thân cũng trở nên thú vị hơn bất kì điều gì tôi có thể nghĩ tới: kích động hơn cả caffeine, hơn cả đường, thậm chí hơn cả mùi vị của chiến thắng.
Đó chính là thời khắc này, đêm nay, khi tất cả những dục vọng trong tôi đang trở nên khó kiềm chế hơn bao giờ hết. Bị xích lại với nhau như thế này, chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng chia sẻ một cái giường - giả như, điều đó- những suy nghĩ của tôi không biến tôi trở thành kẻ phản bội lý tưởng - và trong bóng tối mờ ảo, làn da của cậu ấy tựa như một kỳ quan của thần bóng đêm được đặt ngay cạnh tôi. Vẻ ngoài của cậu ấy có đôi chút kém trau chuốt hơn thường ngày: quần áo may bằng vải cotton mềm mại, cái áo nhàu nhĩ và lỏng lẻo, hé mở phần xương ức, mái tóc nâu rủ xuống để lộ vầng trán và hai thái dương. Chỉ riêng điều đó cũng đủ khiến tôi ngơ ngẩn. Nhưng điều quái quỷ nhất mà hoàn cảnh này mang lại - khiến tôi khó có thể làm ngơ - đó là hơi ấm của cậu ấy; đường nét cơ thể cậu ấy dưới lớp chăn; âm thanh nhè nhẹ từ hai cánh mũi phập phồng; và quan trọng nhất, chúng tôi đang ở một mình; cậu ấy đã tỉnh giấc; nhưng hãy còn ngái ngủ, và tôi có thể khiến cậu ấy đau đớn; hoặc mang lại cho cậu ấy niềm hoan lạc; vuốt ve cậu ấy hay là bóp nghẹt cậu trong tay; và chẳng một ai hay biết những điều này.
Đôi mắt cậu ấy bừng mở, giống như của loài mèo, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ cửa kính, và, không hề di chuyển, chẳng cần giả bộ không nhìn cậu, tôi cũng có thể đoán được ánh nhìn của cậu ấy đang quét lên người và gắn chặt lấy gương mặt tôi. Cái nhìn mờ ảo và xa xăm, lơ đãng nhưng không phải ngờ nghệch, với thoáng ngạc nhiên và ẩn giấu chút quan tâm. Phù hợp một cách hoàn hảo, và hoàn toàn không thể cưỡng lại. Tôi tự hỏi mình có thể tin tưởng đôi mắt này đến bao giờ, đôi mắt mà gần như mọi khía cạnh đều là chân thành, cho dù toàn bộ chỉ là một lớp vỏ bóng bẩy và một dối lừa tuyệt đẹp khác.
Bàn tay cậu vô thức run lên dưới tấm chăn, và tôi chợt cảm thấy nó đang áp lên trán mình. Làn da cậu ấy luôn nóng hơn tôi rất nhiều, hơi ấm từ bàn tay cậu luồn vào trong lớp vải lạnh lẽo, và thấm vào trong từng đường gân thớ thịt của tôi. Tóc gáy của tôi tự động dựng đứng lên bởi sự thay đổi nhiệt độ đột ngột: như thể sự va chạm của cậu đang tan chảy trên làn da tôi, và một luồng khí nóng đang tuôn trào trong lồng ngực tôi, tựa như có một dòng nước đang sưởi ấm tôi từ bên trong.
"Chuyện gì vậy?" cậu thầm thì, tỉnh giấc giữa đêm khuya khiến giọng nói của cậu hơi khàn - nhưng nó vẫn có những dịu êm nhất định, những ngọt ngào khiến tôi chỉ muốn khép mắt lại và lắng nghe cậu nói. Tất cả những từ ngữ, bất chấp chúng chứa bao nhiêu phần trăm sự thật, đều trở thành vàng ngọc trên đôi môi cậu ấy.
Tôi không trả lời. Tôi không dám mạo hiểm.
Cậu đang trở dậy, chống người lên bằng một khuỷu tay, bàn tay cậu trườn lên cánh tay tôi, và níu lấy vai tôi, và tôi biết chẳng cần nhiều hơn để ý chí của tôi xao động dưới áp lực này. Cậu chắc chắn cũng biết rõ điều đó, và thong thả thử thách sức chịu đựng của tôi, và nếu đúng như vậy, cậu thực sự còn ác độc hơn tôi tưởng rất nhiều.Tôi vẫn luôn biết rằng cậu sẵn sàng lợi dụng điểm yếu của đối phương. Chuyện này có khác biệt gì không? Có thể cậu ta nhận ra ham muốn mãnh liệt của tôi với cậu. Khi bắt gặp tôi đang nhìn, không còn dấu hỏi trong đôi mắt của cậu ấy nữa. Mà là sự thấu hiểu.
Và sau đó, cậu ta cũng bắt đầu dõi theo tôi, thận trọng kiếm tìm và níu giữ ánh mắt tôi, để chúng tôi khóa chặt lấy nhau trong vài phút, thậm chí là hơn. Bất cứ khi nào tôi ép bản thân mình phải tập trung vào điều gì đó, cậu ta bắt đầu, làm một cử chỉ gợi tình và mời gọi trong tầm nhìn của tôi, khiến tôi không thể cưỡng lại đôi mắt đã gắn chặt lấy cậu tự lúc nào - và sau đó, một khi đã chắc chắn có được sự chú ý của tôi hoàn toàn, cậu ta sẽ nở một nụ cười, mà theo cái cách nào đó, khiến lồng ngực tôi trĩu nặng, và tôi lại sập bẫy lần nữa.
Cậu ta luôn người bắt đầu, giống như những gì cậu ta đang làm lúc này, chạm vào tôi.
Tôi không quen với những va chạm thân thể, và cảm giác thoáng qua khi lòng bàn tay cậu - ấm nóng và cứng rắn - đặt trên vai tôi, khiến mọi ý nghĩ của tôi đều đổ dồn vào đó. Thật tệ khi chia sẻ một chiếc giường với cậu ta, tôi buộc phải chịu đựng cảm giác có một cơ thể thứ hai bên cạnh mình, nhưng lần này còn tồi tệ hơn; bởi cảm giác lần này, thật mãnh liệt. Cậu ấy xem ra coi sự im lặng của tôi là đồng ý - ừm - hay là sự phớt lờ, hoặc một thủ đoạn đã được vạch ra từ trước? - khi cậu ấy níu vai tôi và ngồi hẳn dậy, trên giường, sát với chỗ tôi đang ngồi, đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ da thịt cậu đang thiêu đốt một bên người. Tôi gần như có ý nghĩ rằng, tôi có thể nghe thấy tiếng điện tích nổ lách tách khi chúng tôi chạm vào nhau, dù chỉ qua lớp quần áo. Chỉ riêng ý nghĩ này thôi cũng đủ làm tôi cười nhạo bản thân quá ngốc nghếch.
"Cậu ổn chứ?" cậu ta nói - gương mặt cậu - làn da của cậu, đôi mắt của cậu, và ồ, đôi môi của cậu - vừa đủ gần để tôi cảm nhận hơi thở nhè nhẹ phả lên gương mặt mình.
Tôi liều lĩnh liếc nhìn cậu, và dường như máu đang dồn lên trong mạch khi đôi mắt tôi xác nhận, cậu ấy đang ở rất gần tôi. "Hoàn toàn ổn," tôi nói.
Điều này thật nguy hiểm. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ, là tôi đang chới với trên một lưỡi dao; một tên cuồng sát đang ở trên giường của tôi, ngay bên cạnh tôi, chạm vào tôi, hít thở chung một bầu không khí với tôi; và hắn ta đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì tôi từng nhìn thấy; và tôi đang ở rất gần, rất rất gần với ngưỡng từ bỏ mọi điều tôi từng muốn làm với hắn ta.
Cậu bực bội thở dài - làn hơi thoát ra và thổi một lọn tóc của tôi bay nhè nhẹ, mơn trớn gò má tôi; và khiến tôi sởn gai ốc - rồi cậu nhích xa khỏi tôi lần nữa, ngã người xuống giường và nhìn lên tôi bằng ánh mắt cam chịu đến điếng người. "Cậu thực sự không muốn ngủ với tôi, phải không?" cậu hỏi.
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại, và tự hỏi không biết cậu có hiểu sự đa nghĩa trong lời nói vừa rồi hay không, liệu cậu có nhận thức được bản thân đang nằm trên giường theo cái cách khiến cổ áo tuột xuống vai, để lộ cái cổ và xương đòn thanh mảnh. "Tôi luôn luôn bị khó ngủ - nhất là khi tôi đang ở ngay cạnh nghi phạm của mình," tôi nói khô khốc, hi vọng đây sẽ là kết thúc của chuyện này.
Nhưng cậu ấy đang nhìn tôi, khóe môi cong lên vẻ giễu cợt, đôi mắt đang diễn lại cú lừa mà tôi luôn cự tuyệt và rồi lại bị sập bẫy, tôi không thể thắng được nỗi ngờ vực đang dâng đầy trong lồng ngực: nỗi sợ hãi mà cậu luôn biết, cậu đọc được những ý nghĩ của tôi, và thậm chí bây giờ, cậu ta đang chờ thời điểm thích hợp để ra đòn quyết định.
"Cậu có chắc chỉ là vì tôi là một nghi phạm không?" cậu ta hỏi.
Tôi quay phắt đầu lại để đối mặt với cậu, và xương cổ của tôi kêu răng rắc bởi hành động đột ngột này. Cậu duỗi người với một cánh tay đặt trên đầu, gác lên đó, và thậm chí qua mái tóc và rặng mi dày, trong bóng tối của đôi mắt ấy, tôi vẫn có thể thấy rõ cậu đang cười nhạo tôi, đôi môi hơi cong lên khiến tôi không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Cậu ta biết. Cậu biết những ý nghĩ của tôi - đọc được chúng qua giọng nói hay cử chỉ hay bằng bất cứ cách nào, cậu ta đã lột trần được lớp vỏ bọc bên ngoài tôi, và nhìn thấy tâm hồn tôi trần trụi - và cậu đang thách thức tôi, như chúng tôi vẫn luôn phải vậy, như mọi dự đoán trước đây về hai chúng tôi. Cái nhìn trên gương mặt cậu, dù chỉ hơi khác so với lúc mới tỉnh ngủ, vẫn trở nên quyến rũ đến trơ trẽn không ngờ, trong vô số những chi tiết, cái cách cơ thể cậu ngả mình trên giường khiến tôi không nghi ngờ gì nữa, cậu ta rõ ràng đang cố khiến tôi phải để mắt đến chúng.
Và dù tôi đã nỗ lực hết sức - ngắm nhìn cậu ấy - những thứ tôi chưa bao giờ để mắt trước đây, những điều như là cái cách lồng ngực cậu ấy phập phồng khiến những nếp gấp trên cái áo cậu mặc như đang đuổi bắt nhau; những điều như là ngay cả tia sáng mờ nhạt nhất cũng khiến mái tóc và đôi mắt của cậu hắt lên màu caramel trong bóng tối; hay những điều nhỏ nhặt như là hình dáng đôi tai của cậu, yết hầu của cậu, và móng tay của cậu.
Bàn tay cậu một lần nữa đặt lên trán tôi, nhưng lần này đầu ngón tay cậu trượt xuống dưới tay áo tôi và miết lên làn da, va chạm khô khốc này, mỉa mai thay lại khiến tôi rùng mình. "Cậu nghĩ tôi không hề hay biết mỗi lần cậu nhìn tôi sao?" cậu ta thì thầm.
Sẽ chẳng có kết quả gì nếu trả lời câu hỏi này - tôi biết rõ câu trả lời và cậu ta cũng vậy - nên tôi quyết định sẽ làm ngơ nó, để làm giảm lợi thế của cậu, để làm chệch đi cái nhìn đầy nhục cảm đang thiêu đốt gương mặt tôi. "Tôi không muốn làm tình với cậu."
Cậu ta chỉ mỉm cười, đôi tay di chuyển cao hơn nữa, dụ dỗ làn da tôi phản ứng lại cậu.
"Nói dối."
"Phải," tôi nói, "Nhưng tôi không phải lần nào cũng nói dối, và tôi đang hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này."
Cậu dịu dàng đặt tay kia lên trước ngực áo của tôi, nhẹ nhàng khiến tôi quay mặt nhìn vào cậu. "Vấn đề là gì chứ?" cậu thì thầm. "Cậu sợ tôi có thể sẽ giết cậu sao?"
Những ngón tay cậu luồn ra khỏi tay áo của tôi và chà lên gò má của tôi, quá gần gũi, quá nhiều - nhưng thật say sưa, ngọt ngào, ngay cả khi chúng đang khiến tôi rát bỏng, và dù ý nghĩ đó khiến dạ dày đau quặn, tôi vẫn muốn nương theo những động chạm đó, phục tùng và đòi hỏi nhiều hơn nữa những vuốt ve nhuốm màu kinh sợ đó.
"Ở một mức độ nào đó thì đúng vậy."
Đôi tay cậu đang trêu đùa trên mông của tôi; và mặc dù tôi không nhớ mình có quyết định sẽ phản ứng lại, cơ thể tôi đã tự động gồng lên, vặn vẹo, một đầu gối duỗi thẳng, và tôi đang băn khoăn nhìn bàn tay của chính mình nhẹ nhàng đặt lên ngực cậu.
"Tình dục rồi đến cái chết, đó có phải là điều cậu đang bận tâm?"
Tôi không biết những ngón tay ấy ôm lấy gò má tôi và luồn vào mái tóc của tôi khi nào; nhưng tôi có thể cảm thấy chúng đang dịu dàng trêu đùa những lọn tóc lộn xộn, cuộn chặt lấy, cà đầu móng tay trơn láng lên da đầu tôi.
"Có một số loài nhện-"
Cậu nhìn tôi, bàn tay nắm chặt lấy mái tóc của tôi, làn da xanh tái trên thân mình cậu dần lộ ra, khi những ngón tay tôi không còn tuân theo lý trí, và chẳng cần một lời hướng dẫn, cởi bỏ nút áo và kéo tuột lớp vải áo sang bên cứ như thể lớp che chắn đó khiến chúng phiền hà.
"Trông em có giống một con nhện quả phụ không?" cậu hỏi.
Có một giai điệu đang ngập tràn trong đôi tai tôi, inh ỏi và không gì lấn át nổi, tôi nhận ra nó chính là nhịp đập của trái tim. Đó là lời cảnh tỉnh cuối cùng, nỗ lực cuối cùng của lý trí để ngăn cản hành động của tôi, nhưng tôi không còn đủ khả năng chế ngự thân xác linh hồn tôi trú ngụ nữa. Nó đang nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy, cậu ấy ra đòn và tôi đã bị đánh bại, tôi thấy mình như một người đi đường, nhìn bản thân mình bị giam cầm đầy kinh hãi, khi tôi dựa vào người cậu, vùi mặt vào cổ cậu và hít sâu vào tất cả những phân tử mùi hương từ cậu ấy. "Những điểm tương đồng đó," tôi nói, và rà lưỡi lên làn da của cậu, một cử chỉ chiếm hữu đến tức cười, "không thể chối bỏ được."
Và thậm chí ngay cả khi cậu xoay gương mặt lại phía tôi, và tôi cuối cùng cũng cảm nhận được khuôn miệng nóng bỏng của cậu đang gắn với mình, ngay cả khi tôi cảm thấy và nghe thấy hơi thở của chính mình đang bị rút cạn khỏi hai lá phổi, khiến tôi run rẩy và kiệt sức, tôi vẫn nhận ra rằng, cậu đang nở nụ cười chiến thắng.
End./
0 comments:
Post a Comment