Mama
Author: shizuke@fanfiction.net
Translator: _Sora_ aka Vita Dolce
Category: General
Disclaimers: I don't own them
Rating: T
Link: http://fanfictioncdn.fictionpressllc...4170012/1/Mama
T/N: Happy Mother's Day. Thật tình cờ, tôi tìm được 2 fanfic viết về 2 người mẹ trong fandom Death Note. Đây là fanfic về mẹ của L. Tôi đã dịch rất nhanh, có thể coi là bị cảm xúc chi phối nhiều trong fic này. Hi vọng các bạn sẽ thích nó.
---o0o---
Click to read more...
Gửi tới một người nào đó
Đề văn hôm nay là viết một lá thư gửi cho cha mẹ. Con thấy thật là buồn cười, bởi vì lớp học này là dành cho trẻ mồ côi, những đứa trẻ gần như chưa bao giờ được thấy mặt cha mẹ mình và thậm chí cũng chẳng biết họ là ai. Vậy, gửi tới bất kì ai đang đọc lá thư này, con sẽ tưởng tượng rằng người là cha của con hoặc mẹ của con. Con thích nghĩ người là mẹ hơn, bởi vì họ nói rằng mấy đứa chúng con đều đã có cha nuôi rồi, là Roger. Kể cũng khá kì quặc, bởi vì ông ấy cũng không thực sự thích chúng con cho lắm.
Hi vọng rằng người đang đọc lá thư này là mẹ của con - thực sự chỉ là mong muốn hão huyền thôi, bởi vì người sẽ đọc nó là giáo viên môn Tiếng Anh của con, và phần trăm cơ hội để thầy ấy trở thành mẹ của con chắc chắn bằng không. Bởi vì, thực tế thầy là đàn ông - con muốn nói thật rõ với mẹ, bởi vì có lẽ mẹ đôi lúc đã quên một điều: Mẹ có một đứa con trai.
Tên của nó là Lawliet. Khi mới sinh nó ra, có lẽ mẹ không định đặt tên nó như thế, nhưng nó không phiền lòng đâu, bởi vì mẹ đâu có ở bên nó đủ lâu để nói cho nó biết cái tên mẹ muốn nó mang là gì đâu. Tuy thế, nó vẫn khát khao muốn biết lí do tại sao mẹ lại bỏ rơi nó.
Mẹ là một kẻ nghiện ngập? Hay là mẹ quá nghèo để có thể nuôi nó khôn lớn? Nếu là như vậy, Lawliet muốn mẹ biết rằng, nó không hề e sợ hay phiền lòng khi phải lớn lên trong nghèo khổ, và thực lòng ao ước rằng mẹ đã giữ nó lại. Nhưng bởi vì mẹ đã chọn cách từ bỏ nó, Lawliet quyết định rằng nó cũng không muốn nhìn thấy mẹ nữa đâu.
[click]
Mẹ thân yêu.
Thầy giáo Tiếng Anh của con đã đánh vào đầu con rất nhiều lần sau khi đọc lá thư rồi. Thầy ấy nói mục đích của đề văn này không phải là để lăng mạ những bậc phụ huynh (vốn chỉ có trong tưởng tượng của những đứa trẻ ở đây). Hầu hết mấy đứa cùng lớp con cũng viết như con, và thực sự con thấy chẳng có gì phải ngạc nhiên hay tức giận cả. Mục đích của đề văn là để dạy cho tụi con biết rằng, viết thư là để cầu cứu một lối thoát hay một nơi để giãi bày những cảm xúc mà không ai có thể hiểu được. Giá mà thầy ấy đề cập đến chuyện này sớm hơn.
Để xem nào - những cảm xúc mà không ai có thể hiểu được à. Hmm, con có rất nhiều điều đấy. Giáo viên và bạn học của con thường phàn nàn rằng con không mấy khi biểu lộ cảm xúc trên gương mặt để họ có thể biết được có cái gì đang diễn ra trong đầu con. Điều mà họ không hiểu là, hầu hết những lần như thế, con thực ra chẳng cảm thấy gì hết. Con có lẽ được thừa hưởng (từ đằng ngoại chăng?) một chút xíu cái gọi là những tình cảm phức tạp và đa chiều của con người.
Tuy vậy, cảm xúc của con với mẹ lại vô cùng đơn giản và rõ ràng. Con ghét mẹ.
[click]
Mẹ thân yêu.
Con có lẽ là đứa duy nhất vẫn dậm chân tại chỗ với bài tập viết thư hàng tuần này. Những bạn khác đã viết hàng tá những trang thư cho những ông bố bà mẹ trong mơ của chúng nó. Mặt khác, con cũng đã cố nặn ra ba đoạn ngắn ngủi viết cho mẹ mà không cần biết mục đích ban đầu là viết thư đã bị bỏ quên. Thầy giáo con nói rằng, mẹo viết ở đây là hãy quên đi sự thực rằng mẹ không hề tồn tại.
Thầy ấy có vẻ không hiểu lí do tại sao con lại cảm thấy khó khăn đến thế. Đó là vì con thực lòng, thực lòng mong mỏi rằng mẹ có tồn tại.
[click]
Mẹ,
Hôm nay con đã đá vào bụng một thằng cùng lớp, bởi vì nó dám ăn trộm bánh của con. Con nghĩ con làm đúng, bởi vì thằng đó (tên nó là Jump) đã làm sai, và những kẻ phạm tội thì phải chịu hình phạt. Trừ khi con đã hiểu sai toàn bộ về Dostoevsky, và đáng lẽ ra tên tác phẩm của ông ấy phải là Tội ác và Tha thứ.
Nhưng có vẻ trong thế giới này, thậm chí các hiệp sĩ chiến đấu dưới lưỡi gươm của công lí cũng phải chịu quả báo cho hành động trừng trị cái ác của mình. Vì đá thằng Jump, con sẽ bị cấm ăn bánh ngọt trong suốt một tuần liền. Vâng con biết chứ, ông Roger là người rất sắt đá. Con bắt đầu tin rằng, công lí không tồn tại trong trại trẻ mồ côi này.
Sau khi con bị phạt, thằng Jump ngu ngốc đó bắt đầu cười nhạo con. Nó vênh váo đi rêu rao khắp nơi rằng con sẽ không bao giờ trở thành L được. "Các thám tử cần phải tự chủ và luôn sẵn sàng hành động. Mày chỉ lê cái mông lười biếng của mày vì một thanh chocolate thôi." nó đã nói như thế.
Cũng không hẳn là một nhận định sai lầm về con, con e là như vậy. Đúng, con bị thu hút bởi công lí, nhưng con sẽ không ép mình phải đấu đá tay đôi với tội phạm, giống như những bộ phim hoạt hình trinh thám nực cười và tẻ ngắt, lặp đi lặp lại trên tivi vào ngày Chủ Nhật đâu. Nói ra tất cả những điều này là vì, con thực sự không muốn trở thành L.
Khi con nói với Jump như thế, tất cả tụi bạn đều cười con. Hẳn rồi, một đám bạn cùng lớp tuyệt vời làm sao.
[click]
Mẹ ơi,
Nếu lá thư vừa rồi con vẫn chưa nói rõ, thì giờ con phải khẳng định lại với mẹ rằng, những đứa ở trại trẻ mồ côi này thật kinh khủng. Chúng làm con buồn nôn với sự ghen tức của chúng dành cho con, bởi vì con có khả năng học ngoại ngữ thiên bẩm. Giờ con có thể nói tiếng Đức, tiếng Ý, tiếng Anh và tiếng Pháp một cách trôi chảy. Tuần sau con sẽ học tiếng Nhật, chỉ vì con muốn xem mình sẽ tiếp thu ngôn ngữ phương Đông như thế nào.
Thật buồn cười nhỉ, khi niềm vui sướng được viết những lá thư này cho mẹ nhiều bao nhiêu, thì những điều muốn viết lại cứ ít đi bấy nhiêu. Có lẽ con không có nhiều điều để nói với mẹ như con tưởng. Đôi lúc, trong khi đang viết thư cho mẹ, con bắt đầu nhen nhóm hi vọng rằng mẹ thực sự ở ngoài kia, tìm kiếm con, và khi mẹ biết con ở đây, con sẽ có thể đưa cho mẹ tất cả những lá thư này.
[click]
Mẹ ơi,
Con đang lên kế hoạch chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi này. Con không nghĩ mình có thể chờ cho tới khi qua tuổi thành niên, bởi vì những kẻ ở đây thật không thể nào chịu đựng nổi. Con đã lên kế hoạch và sẽ đạt được mục đích trong chuyến đi London của lớp vào tuần sau. Nếu mọi việc suôn sẻ, tháng sau con sẽ ở đó.
[click]
Mẹ ơi,
Hôm nay, L đã chết. Cái chết của ông ta gây ra một sự náo loạn trong trại, và lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, Watari đến thăm chúng con. Ông ấy đứng cạnh Roger khi ông ta thông báo về tin không đáng mong đợi kia. Những đứa trẻ giữ im lặng trong một vài giây, cho tới khi một đứa trong số đó cất tiếng hỏi, ai là người L chọn làm người kế vị.
Giữa tình cảnh hỗn loạn ấy, con lẻn ra khỏi phòng ngủ tập thể và vào bếp, bởi vì con đã thấy Roger đã nhét bình đựng kem của Ben và Jerry vào tủ lạnh hôm qua. Con hơi buồn bởi cái chết của L sẽ khiến Roger hoãn chuyến đi London. Con đáng lẽ đã được chén ba que kem dâu trước khi Roger và Watari tóm được con.
Thật ngạc nhiên là, Roger không gào lên và giật kem khỏi tay con, như ông ấy vẫn thường làm. Thay vào đó, ông ấy yêu cầu con gói ghém đồ đạc và chuẩn bị đi với Watari.
Hóa ra, con là L mới. Huh, để xem.
[click]
Mẹ ơi,
Dù trước đây con đã nói rất nhiều lần rằng, con muốn rời khỏi nơi này, nhưng giờ đột nhiên con lại cảm thấy không muốn nữa. Watari đặt con ngồi ngay ngắn trước mặt, trước khi chúng con đi, bình tĩnh giải thích cho con về nhiệm vụ mà con phải tiếp tục khi trở thành L, và con ghét tất cả những thứ đó. Con không muốn thành một kẻ giấu mặt, một gã vô danh nào đó, lẩn sau một cái màn hình máy tính. Nhưng Watari đã một mực nói là, L nhất định chọn con làm người kế vị. Con phải trở thành L, hoặc là không ai hết.
Watari đã làm một nét mặt rất hài hước khi con nhắc tới cái tên Jump như một gợi ý. Cái ông L này đúng là đồ quỷ sứ, bởi ông ta đã nhằm ngay cái người duy nhất không muốn trở thành người kế vị của L trong cả cái trại trẻ mồ côi này. Điều duy nhất khiến con thấy được an ủi là, L không thể cười sung sướng trên sự đau khổ của con được, bởi ông ta đã chết.
Hmm, có lẽ con giống ông ta nhiều hơn con tưởng.
[double click]
Mẹ,
Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng con viết thư cho mẹ. Thực ra là con đã quên mất thói quen viết thư này cho tới hôm qua, khi Watari đưa cho con một hột đầy những lá thư gửi mẹ. Roger đã tìm thấy chúng trong giường ngủ của con ở trại trẻ mồ côi, và nghĩ rằng con sẽ muốn giữ chúng làm kỉ niệm. Kỉ niệm về cái gì, thì con cũng không chắc.
Vậy nên, lại là con đây. Mẹ là bà mẹ đầy tự hào của thám tử số một thế giới. Một vị trí không đến nỗi tệ như con vẫn tưởng. Watari mang cho con tất cả những loại bánh ngọt con muốn, con được phép không tắm trong nhiều ngày liền, và thậm chí con còn được quyền lựa chọn vụ án mà con muốn giải quyết. Thực sự là một công việc rất thú vị.
Chờ một chút nhé, có ai đó đang cố đọc trộm những gì con đang viết cho mẹ. Xin phép mẹ một chút để con đạp cậu ta ra nhé. Nhân thể, tên cậu ấy là Yagami Light. Giờ cậu ấy đang bị còng tay với con vì một vài lí do mà con không thể tiết lộ, à không con không phải người thích giam hãm kẻ khác, phòng trường hợp mẹ đang nghĩ con thế. Cái còng tay này là giải pháp mà thực tiễn mang lại thôi.
Yuck, Yagami Light vừa khịt mũi vì câu trước của con đấy. Xin phép mẹ lần nữa, cho con kí đầu cậu ta một cái vì cái tội dám coi thường giải pháp của một thiên tài và vì cái tội tò mò của cậu ta nữa.
Dù cậu ta hơi tọc mạch, Yagami-kun thực sự là một cộng sự khá tốt. Cậu ấy thông minh và sáng suốt, nhưng lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi tới mức tức cười khi con làm cậu ta mất tinh thần. Nhưng con cho là vẻ ngoài đẹp đẽ của Light được tạo ra chính là để cho "chính nghĩa" của cậu ấy, kể cả khi đối mặt với tội phạm.
…
Con không chỉ viết ra điều đó đâu.
[click]
Mẹ,
Con có một câu hỏi cho mẹ đây. Ah chờ con đã nhé, Watari mang bánh tới. Mẹ có biết các đầu bếp Nhật Bản rất giỏi làm bánh không? Con đã phát hiện ra điều đó khi ở Ginza. Ở khu trung tâm Ginza có bán rất nhiều nguyên liệu làm bánh, và một trong số chúng, con rất vui khi nói ra điều này, là lựa chọn hoàn hảo để làm bánh hạnh nhân.
Được rồi, giờ con có hai câu hỏi cho mẹ. Đầu tiên, gia đình mình có tiền sử bệnh tiểu đường không ạ? Con được biết là những người có cha mẹ bị bệnh sẽ có nguy cơ cao hơn. Nếu vậy, con mong mẹ sẽ nói cho con biết sớm, bởi vì con sẽ rất hạnh phúc khi được sống mà không cần tới những mũi tiêm insulin.
Câu hỏi thứ hai: Làm sao một người có thể biết được là anh ta đang yêu nhỉ? Watari không thể cho con một câu trả lời ngắn gọn được, kể cả những người con cùng làm việc hiện tại cũng thế. Không, con chưa có hỏi Yagami Light. Con không muốn cho cậu ta cái cảm giác đắc thắng khi biết rằng cậu ta biết điều gì đó mà con không biết.
Phải, mẹ à, con trai của mẹ thực sự rất hiếu thắng đấy..
[click]
Mẹ,
Hôm qua Light đã khóc. Cậu ấy nghĩ là con không biết, nhưng con chỉ giả vờ ngủ khi nghe thấy cậu ấy sụt sịt vào lúc hai giờ sáng. Nghĩ về điều này, dạo gần đây cậu ấy luôn cư xử như đang lo sợ về điều gì đó. Con đã thử mời cậu ấy ăn bánh, nhưng thật ngạc nhiên là, nó không có tác dụng gì trong việc giúp tâm trạng cậu ấy khá lên.
Lần đầu tiên kể từ khi con gặp cậu ấy, con bắt đầu nghĩ rằng có thể Light không phải là Kira. Bởi vì Kira mà con mường tượng trong đầu không thể rơi nước mắt được.
[click]
Mẹ,
Suy luận của con đã bẻ sang hướng khác kể từ đêm con nghe tiếng Light khóc. Con cho rằng Light không thể là Kira, bởi Kira đơn giản không có nước mắt bên trong để mà rơi ra được. Nhưng một phần nào đó trong con lại nói rằng, Kira cũng chỉ là con người, và tất cả con người đều có thể khóc. Trong lúc này, con đang bị mắc giữa hai giả thuyết, và con biết rằng rất có thể, con thích giả thuyết thứ nhất hơn, bởi vì…
…err, bởi vì… Con có… thích… Light…kun… một chút.
…
…
Con cần phải ăn bánh thôi.
[click]
Mẹ,
Đội điều tra và con đã bắt được một nghi phạm trong vụ án mà con đang điều tra vào ngày hôm nay. Nếu mẹ theo dõi tin tức, mẹ sẽ biết tên kẻ tình nghi là Higuchi. Con thấy hơi tiếc rằng mình không thể vui vẻ ăn mừng cùng họ, bởi con biết nguy hiểm vẫn chưa hết; bởi Kira thực sự, kẻ nguy hiểm đó, vẫn còn ngoài vòng pháp luật. Trực giác cho con biết, việc bắt được Higuchi đã đặt con vào tình thế còn nguy hiểm hơn trước đây.
Để mẹ biết, trực giác cũng đã nói cho biết về một người. Nó nói với con rằng, con đã yêu Light-kun. Ưm, có lẽ không chỉ trực giác của con thôi đâu.
[double click]
Mẹ ơi,
Con xin lỗi vì lá thư cuối cùng gửi mẹ lại không được viết trên giấy, nhưng con không còn đủ thời gian để viết chúng ra. Thật vui khi được viết thư cho mẹ. Tiện đây con muốn nói một điều, Yagami Light là Kira. Thật hài hước mẹ nhỉ? Con nghĩ rằng, nước mắt cũng chẳng có gì là đáng tin, phải không.
[click]
Gửi "Mẹ"
Đây là Yagami Light. Con đã để ý rằng con trai mẹ đã viết thư cho mẹ từ lâu - và không thể khác được - con đã đọc những lá thư trước đó cậu ta gửi cho mẹ. Con xin lỗi vì đã xâm phạm sự riêng tư của hai người. Con đã rất ngạc nhiên khi đọc được những gì con trai mẹ nghĩ về con. Điều đó thực sự con chưa bao giờ ngờ tới… và cũng thật khó tin khi một người sáng suốt như cậu ta có thể bị lừa dối bởi con, một người thông minh như con. Con trai của mẹ là một người bạn rất thú vị. Nếu con có được một lựa chọn khác, con đã giữ cậu ấy lại bên mình, nhưng lí tưởng của chúng con đối lập với nhau, điều đó buộc con phải làm những gì con đã làm.
Lí do con viết lá thư này là để nói cho mẹ biết rằng, con trai mẹ đã chết, và vì thế, sẽ không thể viết thư cho mẹ được nữa. Con nhận ra rằng thật vô nghĩa khi viết cho một ai đó không tồn tại, nhưng con cảm thấy rằng, mình phải kết thúc những gì con trai của mẹ đã bắt đầu. Con nợ cậu ấy quá nhiều bởi cái chết của cậu ấy chính là trách nhiệm của con. Một cách đáng tự hào, thưa mẹ, con trai của mẹ là người duy nhất gần như đã đoán ra được con thực sự là ai - không chỉ là Kira, mà còn là Yagami Light.
Nếu mẹ đủ sáng suốt như cậu ấy, hẳn mẹ cũng đã đoán ra.
…
…
Vâng-
-Con cũng đã yêu cậu ấy.
[click]
[end]
Author: shizuke@fanfiction.net
Translator: _Sora_ aka Vita Dolce
Category: General
Disclaimers: I don't own them
Rating: T
Link: http://fanfictioncdn.fictionpressllc...4170012/1/Mama
T/N: Happy Mother's Day. Thật tình cờ, tôi tìm được 2 fanfic viết về 2 người mẹ trong fandom Death Note. Đây là fanfic về mẹ của L. Tôi đã dịch rất nhanh, có thể coi là bị cảm xúc chi phối nhiều trong fic này. Hi vọng các bạn sẽ thích nó.
---o0o---
Click to read more...
Gửi tới một người nào đó
Đề văn hôm nay là viết một lá thư gửi cho cha mẹ. Con thấy thật là buồn cười, bởi vì lớp học này là dành cho trẻ mồ côi, những đứa trẻ gần như chưa bao giờ được thấy mặt cha mẹ mình và thậm chí cũng chẳng biết họ là ai. Vậy, gửi tới bất kì ai đang đọc lá thư này, con sẽ tưởng tượng rằng người là cha của con hoặc mẹ của con. Con thích nghĩ người là mẹ hơn, bởi vì họ nói rằng mấy đứa chúng con đều đã có cha nuôi rồi, là Roger. Kể cũng khá kì quặc, bởi vì ông ấy cũng không thực sự thích chúng con cho lắm.
Hi vọng rằng người đang đọc lá thư này là mẹ của con - thực sự chỉ là mong muốn hão huyền thôi, bởi vì người sẽ đọc nó là giáo viên môn Tiếng Anh của con, và phần trăm cơ hội để thầy ấy trở thành mẹ của con chắc chắn bằng không. Bởi vì, thực tế thầy là đàn ông - con muốn nói thật rõ với mẹ, bởi vì có lẽ mẹ đôi lúc đã quên một điều: Mẹ có một đứa con trai.
Tên của nó là Lawliet. Khi mới sinh nó ra, có lẽ mẹ không định đặt tên nó như thế, nhưng nó không phiền lòng đâu, bởi vì mẹ đâu có ở bên nó đủ lâu để nói cho nó biết cái tên mẹ muốn nó mang là gì đâu. Tuy thế, nó vẫn khát khao muốn biết lí do tại sao mẹ lại bỏ rơi nó.
Mẹ là một kẻ nghiện ngập? Hay là mẹ quá nghèo để có thể nuôi nó khôn lớn? Nếu là như vậy, Lawliet muốn mẹ biết rằng, nó không hề e sợ hay phiền lòng khi phải lớn lên trong nghèo khổ, và thực lòng ao ước rằng mẹ đã giữ nó lại. Nhưng bởi vì mẹ đã chọn cách từ bỏ nó, Lawliet quyết định rằng nó cũng không muốn nhìn thấy mẹ nữa đâu.
[click]
Mẹ thân yêu.
Thầy giáo Tiếng Anh của con đã đánh vào đầu con rất nhiều lần sau khi đọc lá thư rồi. Thầy ấy nói mục đích của đề văn này không phải là để lăng mạ những bậc phụ huynh (vốn chỉ có trong tưởng tượng của những đứa trẻ ở đây). Hầu hết mấy đứa cùng lớp con cũng viết như con, và thực sự con thấy chẳng có gì phải ngạc nhiên hay tức giận cả. Mục đích của đề văn là để dạy cho tụi con biết rằng, viết thư là để cầu cứu một lối thoát hay một nơi để giãi bày những cảm xúc mà không ai có thể hiểu được. Giá mà thầy ấy đề cập đến chuyện này sớm hơn.
Để xem nào - những cảm xúc mà không ai có thể hiểu được à. Hmm, con có rất nhiều điều đấy. Giáo viên và bạn học của con thường phàn nàn rằng con không mấy khi biểu lộ cảm xúc trên gương mặt để họ có thể biết được có cái gì đang diễn ra trong đầu con. Điều mà họ không hiểu là, hầu hết những lần như thế, con thực ra chẳng cảm thấy gì hết. Con có lẽ được thừa hưởng (từ đằng ngoại chăng?) một chút xíu cái gọi là những tình cảm phức tạp và đa chiều của con người.
Tuy vậy, cảm xúc của con với mẹ lại vô cùng đơn giản và rõ ràng. Con ghét mẹ.
[click]
Mẹ thân yêu.
Con có lẽ là đứa duy nhất vẫn dậm chân tại chỗ với bài tập viết thư hàng tuần này. Những bạn khác đã viết hàng tá những trang thư cho những ông bố bà mẹ trong mơ của chúng nó. Mặt khác, con cũng đã cố nặn ra ba đoạn ngắn ngủi viết cho mẹ mà không cần biết mục đích ban đầu là viết thư đã bị bỏ quên. Thầy giáo con nói rằng, mẹo viết ở đây là hãy quên đi sự thực rằng mẹ không hề tồn tại.
Thầy ấy có vẻ không hiểu lí do tại sao con lại cảm thấy khó khăn đến thế. Đó là vì con thực lòng, thực lòng mong mỏi rằng mẹ có tồn tại.
[click]
Mẹ,
Hôm nay con đã đá vào bụng một thằng cùng lớp, bởi vì nó dám ăn trộm bánh của con. Con nghĩ con làm đúng, bởi vì thằng đó (tên nó là Jump) đã làm sai, và những kẻ phạm tội thì phải chịu hình phạt. Trừ khi con đã hiểu sai toàn bộ về Dostoevsky, và đáng lẽ ra tên tác phẩm của ông ấy phải là Tội ác và Tha thứ.
Nhưng có vẻ trong thế giới này, thậm chí các hiệp sĩ chiến đấu dưới lưỡi gươm của công lí cũng phải chịu quả báo cho hành động trừng trị cái ác của mình. Vì đá thằng Jump, con sẽ bị cấm ăn bánh ngọt trong suốt một tuần liền. Vâng con biết chứ, ông Roger là người rất sắt đá. Con bắt đầu tin rằng, công lí không tồn tại trong trại trẻ mồ côi này.
Sau khi con bị phạt, thằng Jump ngu ngốc đó bắt đầu cười nhạo con. Nó vênh váo đi rêu rao khắp nơi rằng con sẽ không bao giờ trở thành L được. "Các thám tử cần phải tự chủ và luôn sẵn sàng hành động. Mày chỉ lê cái mông lười biếng của mày vì một thanh chocolate thôi." nó đã nói như thế.
Cũng không hẳn là một nhận định sai lầm về con, con e là như vậy. Đúng, con bị thu hút bởi công lí, nhưng con sẽ không ép mình phải đấu đá tay đôi với tội phạm, giống như những bộ phim hoạt hình trinh thám nực cười và tẻ ngắt, lặp đi lặp lại trên tivi vào ngày Chủ Nhật đâu. Nói ra tất cả những điều này là vì, con thực sự không muốn trở thành L.
Khi con nói với Jump như thế, tất cả tụi bạn đều cười con. Hẳn rồi, một đám bạn cùng lớp tuyệt vời làm sao.
[click]
Mẹ ơi,
Nếu lá thư vừa rồi con vẫn chưa nói rõ, thì giờ con phải khẳng định lại với mẹ rằng, những đứa ở trại trẻ mồ côi này thật kinh khủng. Chúng làm con buồn nôn với sự ghen tức của chúng dành cho con, bởi vì con có khả năng học ngoại ngữ thiên bẩm. Giờ con có thể nói tiếng Đức, tiếng Ý, tiếng Anh và tiếng Pháp một cách trôi chảy. Tuần sau con sẽ học tiếng Nhật, chỉ vì con muốn xem mình sẽ tiếp thu ngôn ngữ phương Đông như thế nào.
Thật buồn cười nhỉ, khi niềm vui sướng được viết những lá thư này cho mẹ nhiều bao nhiêu, thì những điều muốn viết lại cứ ít đi bấy nhiêu. Có lẽ con không có nhiều điều để nói với mẹ như con tưởng. Đôi lúc, trong khi đang viết thư cho mẹ, con bắt đầu nhen nhóm hi vọng rằng mẹ thực sự ở ngoài kia, tìm kiếm con, và khi mẹ biết con ở đây, con sẽ có thể đưa cho mẹ tất cả những lá thư này.
[click]
Mẹ ơi,
Con đang lên kế hoạch chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi này. Con không nghĩ mình có thể chờ cho tới khi qua tuổi thành niên, bởi vì những kẻ ở đây thật không thể nào chịu đựng nổi. Con đã lên kế hoạch và sẽ đạt được mục đích trong chuyến đi London của lớp vào tuần sau. Nếu mọi việc suôn sẻ, tháng sau con sẽ ở đó.
[click]
Mẹ ơi,
Hôm nay, L đã chết. Cái chết của ông ta gây ra một sự náo loạn trong trại, và lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, Watari đến thăm chúng con. Ông ấy đứng cạnh Roger khi ông ta thông báo về tin không đáng mong đợi kia. Những đứa trẻ giữ im lặng trong một vài giây, cho tới khi một đứa trong số đó cất tiếng hỏi, ai là người L chọn làm người kế vị.
Giữa tình cảnh hỗn loạn ấy, con lẻn ra khỏi phòng ngủ tập thể và vào bếp, bởi vì con đã thấy Roger đã nhét bình đựng kem của Ben và Jerry vào tủ lạnh hôm qua. Con hơi buồn bởi cái chết của L sẽ khiến Roger hoãn chuyến đi London. Con đáng lẽ đã được chén ba que kem dâu trước khi Roger và Watari tóm được con.
Thật ngạc nhiên là, Roger không gào lên và giật kem khỏi tay con, như ông ấy vẫn thường làm. Thay vào đó, ông ấy yêu cầu con gói ghém đồ đạc và chuẩn bị đi với Watari.
Hóa ra, con là L mới. Huh, để xem.
[click]
Mẹ ơi,
Dù trước đây con đã nói rất nhiều lần rằng, con muốn rời khỏi nơi này, nhưng giờ đột nhiên con lại cảm thấy không muốn nữa. Watari đặt con ngồi ngay ngắn trước mặt, trước khi chúng con đi, bình tĩnh giải thích cho con về nhiệm vụ mà con phải tiếp tục khi trở thành L, và con ghét tất cả những thứ đó. Con không muốn thành một kẻ giấu mặt, một gã vô danh nào đó, lẩn sau một cái màn hình máy tính. Nhưng Watari đã một mực nói là, L nhất định chọn con làm người kế vị. Con phải trở thành L, hoặc là không ai hết.
Watari đã làm một nét mặt rất hài hước khi con nhắc tới cái tên Jump như một gợi ý. Cái ông L này đúng là đồ quỷ sứ, bởi ông ta đã nhằm ngay cái người duy nhất không muốn trở thành người kế vị của L trong cả cái trại trẻ mồ côi này. Điều duy nhất khiến con thấy được an ủi là, L không thể cười sung sướng trên sự đau khổ của con được, bởi ông ta đã chết.
Hmm, có lẽ con giống ông ta nhiều hơn con tưởng.
[double click]
Mẹ,
Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng con viết thư cho mẹ. Thực ra là con đã quên mất thói quen viết thư này cho tới hôm qua, khi Watari đưa cho con một hột đầy những lá thư gửi mẹ. Roger đã tìm thấy chúng trong giường ngủ của con ở trại trẻ mồ côi, và nghĩ rằng con sẽ muốn giữ chúng làm kỉ niệm. Kỉ niệm về cái gì, thì con cũng không chắc.
Vậy nên, lại là con đây. Mẹ là bà mẹ đầy tự hào của thám tử số một thế giới. Một vị trí không đến nỗi tệ như con vẫn tưởng. Watari mang cho con tất cả những loại bánh ngọt con muốn, con được phép không tắm trong nhiều ngày liền, và thậm chí con còn được quyền lựa chọn vụ án mà con muốn giải quyết. Thực sự là một công việc rất thú vị.
Chờ một chút nhé, có ai đó đang cố đọc trộm những gì con đang viết cho mẹ. Xin phép mẹ một chút để con đạp cậu ta ra nhé. Nhân thể, tên cậu ấy là Yagami Light. Giờ cậu ấy đang bị còng tay với con vì một vài lí do mà con không thể tiết lộ, à không con không phải người thích giam hãm kẻ khác, phòng trường hợp mẹ đang nghĩ con thế. Cái còng tay này là giải pháp mà thực tiễn mang lại thôi.
Yuck, Yagami Light vừa khịt mũi vì câu trước của con đấy. Xin phép mẹ lần nữa, cho con kí đầu cậu ta một cái vì cái tội dám coi thường giải pháp của một thiên tài và vì cái tội tò mò của cậu ta nữa.
Dù cậu ta hơi tọc mạch, Yagami-kun thực sự là một cộng sự khá tốt. Cậu ấy thông minh và sáng suốt, nhưng lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi tới mức tức cười khi con làm cậu ta mất tinh thần. Nhưng con cho là vẻ ngoài đẹp đẽ của Light được tạo ra chính là để cho "chính nghĩa" của cậu ấy, kể cả khi đối mặt với tội phạm.
…
Con không chỉ viết ra điều đó đâu.
[click]
Mẹ,
Con có một câu hỏi cho mẹ đây. Ah chờ con đã nhé, Watari mang bánh tới. Mẹ có biết các đầu bếp Nhật Bản rất giỏi làm bánh không? Con đã phát hiện ra điều đó khi ở Ginza. Ở khu trung tâm Ginza có bán rất nhiều nguyên liệu làm bánh, và một trong số chúng, con rất vui khi nói ra điều này, là lựa chọn hoàn hảo để làm bánh hạnh nhân.
Được rồi, giờ con có hai câu hỏi cho mẹ. Đầu tiên, gia đình mình có tiền sử bệnh tiểu đường không ạ? Con được biết là những người có cha mẹ bị bệnh sẽ có nguy cơ cao hơn. Nếu vậy, con mong mẹ sẽ nói cho con biết sớm, bởi vì con sẽ rất hạnh phúc khi được sống mà không cần tới những mũi tiêm insulin.
Câu hỏi thứ hai: Làm sao một người có thể biết được là anh ta đang yêu nhỉ? Watari không thể cho con một câu trả lời ngắn gọn được, kể cả những người con cùng làm việc hiện tại cũng thế. Không, con chưa có hỏi Yagami Light. Con không muốn cho cậu ta cái cảm giác đắc thắng khi biết rằng cậu ta biết điều gì đó mà con không biết.
Phải, mẹ à, con trai của mẹ thực sự rất hiếu thắng đấy..
[click]
Mẹ,
Hôm qua Light đã khóc. Cậu ấy nghĩ là con không biết, nhưng con chỉ giả vờ ngủ khi nghe thấy cậu ấy sụt sịt vào lúc hai giờ sáng. Nghĩ về điều này, dạo gần đây cậu ấy luôn cư xử như đang lo sợ về điều gì đó. Con đã thử mời cậu ấy ăn bánh, nhưng thật ngạc nhiên là, nó không có tác dụng gì trong việc giúp tâm trạng cậu ấy khá lên.
Lần đầu tiên kể từ khi con gặp cậu ấy, con bắt đầu nghĩ rằng có thể Light không phải là Kira. Bởi vì Kira mà con mường tượng trong đầu không thể rơi nước mắt được.
[click]
Mẹ,
Suy luận của con đã bẻ sang hướng khác kể từ đêm con nghe tiếng Light khóc. Con cho rằng Light không thể là Kira, bởi Kira đơn giản không có nước mắt bên trong để mà rơi ra được. Nhưng một phần nào đó trong con lại nói rằng, Kira cũng chỉ là con người, và tất cả con người đều có thể khóc. Trong lúc này, con đang bị mắc giữa hai giả thuyết, và con biết rằng rất có thể, con thích giả thuyết thứ nhất hơn, bởi vì…
…err, bởi vì… Con có… thích… Light…kun… một chút.
…
…
Con cần phải ăn bánh thôi.
[click]
Mẹ,
Đội điều tra và con đã bắt được một nghi phạm trong vụ án mà con đang điều tra vào ngày hôm nay. Nếu mẹ theo dõi tin tức, mẹ sẽ biết tên kẻ tình nghi là Higuchi. Con thấy hơi tiếc rằng mình không thể vui vẻ ăn mừng cùng họ, bởi con biết nguy hiểm vẫn chưa hết; bởi Kira thực sự, kẻ nguy hiểm đó, vẫn còn ngoài vòng pháp luật. Trực giác cho con biết, việc bắt được Higuchi đã đặt con vào tình thế còn nguy hiểm hơn trước đây.
Để mẹ biết, trực giác cũng đã nói cho biết về một người. Nó nói với con rằng, con đã yêu Light-kun. Ưm, có lẽ không chỉ trực giác của con thôi đâu.
[double click]
Mẹ ơi,
Con xin lỗi vì lá thư cuối cùng gửi mẹ lại không được viết trên giấy, nhưng con không còn đủ thời gian để viết chúng ra. Thật vui khi được viết thư cho mẹ. Tiện đây con muốn nói một điều, Yagami Light là Kira. Thật hài hước mẹ nhỉ? Con nghĩ rằng, nước mắt cũng chẳng có gì là đáng tin, phải không.
[click]
Gửi "Mẹ"
Đây là Yagami Light. Con đã để ý rằng con trai mẹ đã viết thư cho mẹ từ lâu - và không thể khác được - con đã đọc những lá thư trước đó cậu ta gửi cho mẹ. Con xin lỗi vì đã xâm phạm sự riêng tư của hai người. Con đã rất ngạc nhiên khi đọc được những gì con trai mẹ nghĩ về con. Điều đó thực sự con chưa bao giờ ngờ tới… và cũng thật khó tin khi một người sáng suốt như cậu ta có thể bị lừa dối bởi con, một người thông minh như con. Con trai của mẹ là một người bạn rất thú vị. Nếu con có được một lựa chọn khác, con đã giữ cậu ấy lại bên mình, nhưng lí tưởng của chúng con đối lập với nhau, điều đó buộc con phải làm những gì con đã làm.
Lí do con viết lá thư này là để nói cho mẹ biết rằng, con trai mẹ đã chết, và vì thế, sẽ không thể viết thư cho mẹ được nữa. Con nhận ra rằng thật vô nghĩa khi viết cho một ai đó không tồn tại, nhưng con cảm thấy rằng, mình phải kết thúc những gì con trai của mẹ đã bắt đầu. Con nợ cậu ấy quá nhiều bởi cái chết của cậu ấy chính là trách nhiệm của con. Một cách đáng tự hào, thưa mẹ, con trai của mẹ là người duy nhất gần như đã đoán ra được con thực sự là ai - không chỉ là Kira, mà còn là Yagami Light.
Nếu mẹ đủ sáng suốt như cậu ấy, hẳn mẹ cũng đã đoán ra.
…
…
Vâng-
-Con cũng đã yêu cậu ấy.
[click]
[end]
0 comments:
Post a Comment